“MAXBUY TRONG TÔI” _ Bài dự thi số 14 – Bài thi đạt giải nhất trong chương trình
Tiêu đề dự thi: Nhật ký – Maxbuy, ngày…tháng…năm…
#MS14
Maxbuy trong tôi luôn đồng hành cùng …..“Nó”
………….Nhật ký, Maxbuy, ngày…tháng…năm…
Maxbuy đến với nó có lẽ cũng là cái duyên. Nhớ cái ngày mà nó lóc ca lóc cóc cầm hồ sơ đi phỏng vấn. Một cô sinh viên năm cuối, còn chưa ra trường, chân ướt chân ráo tìm nơi đi làm. Kinh nghiệm thì ít, nó chẳng có gì cả. Nó chẳng dám nghĩ đến công việc nào cao sang. Nó tự ti và bắt đầu lựa chọn cho nó từ một xuất phát điểm cực thấp – Cô Thực tập sinh chăm chỉ !
Ngày phỏng vấn, lạ lẫm lắm, nó tưởng nó nhầm địa chỉ, vì nó nghĩ “siêu thị” chắc giống kiểu như big C, Metro, Pico gì đấy cơ, nhưng sự thật thì ……@@, nó nghĩ hay lại dính vào ổ đa cấp lừa đảo gì chăng, nó sợ sợ vì sinh viên đi học sợ đa cấp lắm. Rồi cũng may thật, có chị lễ tân chắc thấy nó “gà công nghiệp ” quá, chạy ra hỏi hỏi, nói nói vài câu. Nó nhận được câu trả lời giải đáp cho những nghi ngờ trong nó. Nó yên tâm hơn… Vào phỏng vấn, nó run lắm, cơ mà thật may là mọi chuyện đều ổn. Nó ra về với trong đầu cả tá những câu hỏi mông lung.
11/1/2016 – Một ngày bình thường như bao ngày khác, nhưng với nó hôm ấy là một ngày vô cùng đặc biệt – ngày của sự bắt đầu và sau này nó coi đó chính là “Khởi đầu mới” dành cho nó. Ngày đầu tiên đi làm của nó kinh khủng lắm mọi người ạ. Hai chữ ” kinh khủng” ở đây không phải nói về việc nó có một người sếp khó tính hay là một công việc gì quá sức với nó. Mà chữ kinh khủng mà nó nhắc đến đó là trong suốt cả 1 ngày trời số câu nó nói ra khỏi miệng còn không đủ 10 đầu ngón tay. Luôn được mệnh danh là suốt ngày hót, hót như chim, nói nhiều như vịt. Thế mà hôm nay nó phải “nhịn nói” im thin thít. Ngày đầu tiên của nó nặng trĩu. Đã có lúc nó muốn bỏ cuộc, nó sợ, nó chán… nhưng dần rồi mọi thứ cũng bắt đầu vào quỹ đạo của nó. Nó quen với mọi người hơn, “được” nói nhiều hơn, công việc nó làm dần cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Ấn tượng đầu tiên của nó chắc là về anh Bảo, anh Phú và anh Hưng. Anh Hưng chắc là người đầu tiên nó quen ở công ty, ngày nào cũng được anh chăm chỉ dẫn đi ăn cơm nên có lẽ hồi đầu nói chuyện với anh ấy là nhiều nhất, mà chắc tại nó nói nhiều quá nên dần dần anh ý cũng bị tiêm nhiễm vào cái thói nói nhiều của mình. ( Cái này nó biết được là do được các chị công ty chia sẻ là ngày trước Hưng nó ít nói lắm, kiêu với chảnh lắm 🙂) ) . Rồi hồi đấy cũng hay ăn cùng anh Phú với cả anh Bảo nữa, Ấn tượng nhất chắc là vẻ đăm chiêu, sờ sợ vì ít nói của anh Phú, cái điệu cười nhếch mép rờn rợn của anh Bảo nữa ( cơ mà giờ thì quen mất rồi). Nhìn 2 anh hơi hãi hãi ấy chứ. Hồi đầu nói chuyện với 2 anh cũng chẳng biết 2 anh là ai luôn, nhìn 2 anh cứ kiểu giống nhau thế nào ấy, toàn nhận lộn thôi, cứ nói chuyện với 2 anh ý là nó lại như đứa cả ngố vậy.
Nhớ cái hồi tất niên năm ngoái, công ty đi liên hoan, buồn cười lắm luôn ý. Sau lần đấy nó phát hiện ra anh Linh là một người vô cùng vô cùng lẻo mép, chuyên gia công kích đối phương ( Sau này thì nó trở thành một trong những đối tượng hàng đầu bị anh ấy trêu, suốt ngày kêu em Hiền 2 chồng với cả 3 chồng thôi). Còn anh Giang, anh Tá, anh Thành thì được phong cái chức nhà nấu rượu và rất giỏi uống rượu, 2 anh chính là mục tiêu công kích số 1 của anh Linh lẻo mép. Rồi cả chuyện lúc đi hát karaoke, hồi đấy còn là dân mới, hát lại còn như tra tấn lỗ tai người khác nữa chứ, ấy vậy mà xông vào tranh hát với cả tranh mic như đúng rồi vậy. Đúng là không biết sợ với ngại là gì luôn. Sau hồi đấy về bị mọi người trêu “Từ lần sau mà đi hát nhớ tránh xa cái Hiền ra, nguy hiểm lắm, nó toàn tranh cướp mic của mọi người thôi” . Nghĩ lại mà cứ thấy mình dị dị mà lại còn buồn cười chứ.
Maxbuy Hà Nội, ngày … tháng….năm
Nhớ cái này mà công ty nó đi du xuân đầu năm ở Yên Tử. Chuyến đi xa đầu tiên với công ty, cũng là lần đầu tiên đi Yên Tử nữa, nó hào hứng ra mặt luôn, thích thú lắm. Hội đầu năm lúc nào cũng đông nghịt, chen lấn, thế mà cả đoàn vẫn có thể dở rất nhiều trò, nào là seo phi tự sướng giữa biển người, nào là đi lối tắt xong rồi bị bảo vệ đuổi quay lại, nào là chia team thi xem ai đi nhanh, bala đủ mọi trò, xong rồi đến cuối ngày ai nấy chân cũng dã rời vì đau, thế mà vẫn toe toét mà cười, nói chuyện inh ỏi trên xe.
Thời gian cứ vậy trôi đi, Maxbuy của nó tiếp tục lại có người đến, người đi như 1 vòng tuần hoàn. Ấy vậy mà nó gắn bó với công ty cũng được gần 1 năm rồi ấy nhỉ. Nghĩ lại mà cứ thấy như mới vừa hôm qua vậy. Trong nó lúc này hiện ra là thật nhiều những kỷ niệm, nó nhớ tất cả những gì mà nó và mọi người trong Maxbuy cùng nhau trải nghiệm.
– Nó nhớ cái ngày nó được nhận làm nhân viên chính thức, nó vui mừng phát khóc, nó hạnh phúc vì sự cố gắng của nó được mọi người ghi nhận. Nó cũng biết ơn vì mọi người trong công ty đã tin tưởng và giúp đỡ nó rất nhiều.
– Nó nhớ như in mùa triển lãm nó được tham gia, cũng 3 mùa rồi ấy, cái lần đầu tiên mà nó được tham gia chính là vào hồi tháng 3, mấy ngày “bị” cầm nhiều tiền quá mà nó run đến phát sợ, tối mất cả ngủ với những con số và đống sổ sách. Rồi đến cả những lần tháng 7 hay tháng 11 nó được giao cho nhiệm vụ “PHẢI THẬT XINH ĐẸP” để mặc áo kimono người Nhật, nó nóng toát hết cả mồ hôi nhưng vẫn cứ cười cười nói nói. Nó bị thích khi mỗi lần ai đó cứ hay tưởng nhầm nó là người Nhật thật. Cảm giác trong nó lúc này hay hay đến khó tả.
Hội chợ VietBuild Tháng 03/2016
Hội chợ VietBuild Tháng 07/2016
Hội chợ VietBuild Tháng 11/2016
– Nó cũng nhớ cả những lần công ty tổ chức liên hoan ăn uống, hát hò tưng bừng nữa, mấy chị em công ty ai nấy cũng súng sính điệu đà quần quần áo áo đi dự tiệc. Hào hứng cả tuần trời. Nhớ mỗi lần ăn uống no say là mấy anh công ty lại bắt đầu bị phát tác bệnh BÊ ĐÊ làm ai nấy rùng mình, cười rụng cả răng, còn chị em phụ nữ bắt đầu xõa tóc các kiểu, chụp ảnh tự sướng đến cháy cả máy để “quăng thính” bắt cá.
– Nó nhớ cả những lần bị các anh “dìm hàng” vì cái tội ế của mấy chị em trong phòng, Tụi em cũng muốn thoát ế lắm chứ, nhưng “Cá không ăn thính, Thính biết phải làm sao” các anh ơi .
– Nó nhớ những tiếng cười giòn mỗi khi mấy anh chị em trong phòng làm trò lố, đôi lúc họp hành thảo luận cũng gay gắt lắm ấy cơ mà cứ có trò tý là lại cười ngay được. Môi trường làm việc toàn người trẻ, dễ gần nên thích lắm. Mọi người giúp đỡ và chia sẻ cho nhau nhiều hơn về mọi thứ. Thế giới bỗng chốc trở nên nhỏ bé và nhẹ nhàng với nó hơn.
– Nó cũng đã dần quen với việc hằng ngày đến công ty cũng được các anh công ty hỏi thăm rất nhiều, mà thực ra là không phải hỏi thăm đâu, là trêu trọc thì có lẽ đúng hơn. Nó vẫn vui vẻ đáp trả xong rồi cuối cùng quay ra cười đau hết cả bụng. Nó nhớ cả cái giọng giống như cái loa phóng thanh di động của mấy chị em phòng Mar nữa chứ, đứng tấng 1 nói chuyện mà có khi mấy nhà dân bên khu Hapulico họ cũng nghe thấy mất. Vi diệu lắm !
– Rồi nó còn nhớ cả hồi công ty đi du lịch nữa, team chị em giống như “1 bầy chim lợn” vậy, đi đến đâu có động đất đến đó, camera máy ảnh coi như là full hết cả bộ nhớ vì ảnh, đã thế lại còn cả những bộ ảnh “ độc, lạ và hơi bựa bựa 1 tý” cũng đã được xuất bản. Nó nhớ những buổi tối ngồi tranh giành nhau kara, nhớ những buổi đêm ngồi chơi bài quệt son, uống bia ăn mực đến 2-3h sáng, nhớ cái cảnh bánh sinh nhật bị bôi tan nát lên người, nhớ cái ngọn lửa trại đỏ rực, nhớ cả những tiếng cười giòn tan bởi những trò chơi dị dị của anh MC hài hước nghĩ ra.
– À, Nó nhớ cả việc trước kia nó là cô bé nhỏ tuổi nhất công ty nữa. Nhưng giờ đây, nó đang dần bị già đi 1 chút để nhường cho các em ít tuổi hơn rồi. Hơi buồn tý xíu bởi nó vốn đã quen với việc làm em út trong phòng, được mọi người quan tâm nhiều hơn, nhưng thời gian buộc nó phải khôn lớn hơn, nó chấp nhận điều đó vì nó biết thời gian sẽ không bao giờ dừng lại. Nó vẫn luôn mỉm cười với tuổi trẻ mà nó đang đi qua, và nó sẽ yêu quý tất cả mọi người xung quanh nó nhiều hơn nữa.
– Và….. Còn nhiều thứ khác mà nó nhớ lắm, nó mà kể nữa chắc không còn ai muốn nghe nó nữa mất, bởi vì 1 năm qua còn quá nhiều thứ khác nữa.
Đấy, Maxbuy trong nó là thế đấy, nhẹ nhàng và bình dị lắm, cảm nhận trong nó là tất cả những gì mà nó được trải qua cùng mọi người khi nó được học tập và làm việc tại đây. Tất cả những chi tiết dù là nhỏ nhất luôn được nó lưu trữ lại thành kỷ niệm và cất giữ nơi con tim. Không biết cảm nhận Maxbuy trong mọi người sẽ như thế nào, nhưng trong nó chính là như vậy. Tình cảm anh chị em, bạn bè, đồng chí được tạo nên chính từ những kỷ niệm nhỏ bé gắn ghép lại với nhau. Qua thời gian nó sẽ lớn dần, lớn dần mà ai đó sẽ không còn muốn phải rời xa nữa. Nó cũng vậy. Đó là những điều cho đến ngay lúc này đây nó vẫn luôn nghĩ như vậy.
Trước thềm sinh nhật Maxbuy tròn 6 tuổi, chúc cho Maxbuy ngày càng phát triển lớn mạnh không ngừng. Nó muốn gửi tới mọi người thông điệp cuối cùng trước khi dừng bút “Hãy coi Maxbuy là nhà của bạn, bạn sẽ cảm nhận được nhiều điều ấm áp bên trong nó. Nhà là nơi bắt đầu cho cảm xúc, nhà chính là tổ ấm, là nơi để về. Nếu một ngày nào đó bạn muốn từ bỏ điều gì, hãy nghĩ lại xem lý do tại sao bạn đã từng bắt đầu !” .
To be continue …. Nhật ký của “Nó” sẽ được viết tiếp vào ngày này năm sau <3
————————
P/s: Chuyên mục đọc bài đoán tên. Đây là ai ? Bài này rất chi là dài cả nhà ạ. Mọi người nhớ đọc hết để không phụ công bạn ấy viết nhé 🙂
P/ss: Bài dự thi số 14 của nhân vật bí ẩn mang mã số 14 đã ra lò, cả nhà vào đọc để cảm nhận về nhân vật bí ẩn này nhé ! Cùng like, share bài viết để chuẩn bị tinh thần nhận giải nào <3
***Tiêu chí chấm điểm
Tổng điểm là: 100
Trong đó:
– Lượt like và share trên facebook chiếm : 40% điểm
– Điểm của Ban giám khảo: : 60% điểm
Tổng kết quả của hai hình thức trên, Ban Giám khảo sẽ chọn ra những bài viết được điểm cao nhất để trao giải.